Chủ đề lịch sử nhật bản thời edo: Khám phá thời kỳ Edo, một kỷ nguyên đánh dấu sự thịnh vượng và ổn định kéo dài gần 260 năm trong lịch sử Nhật Bản. Từ sự nổi lên của Tokugawa Ieyasu, đến sự phát triển văn hóa đặc sắc qua nghệ thuật Kabuki và Ukiyo-e, bài viết này sẽ đưa bạn trải qua hành trình thời gian để hiểu rõ hơn về cuộc sống, xã hội và những biến động của Nhật Bản trong thời kỳ huy hoàng này.
Mục lục
- Lịch Sử Nhật Bản Thời Edo (1603-1868)
- Giới Thiệu Chung
- Quá Trình Hình Thành và Phát Triển Thời Kỳ Edo
- Vai Trò của Tokugawa Ieyasu và Mạc Phủ Tokugawa
- Chính Sách Sakoku và Ảnh Hưởng Đến Nhật Bản
- Văn Hóa và Xã Hội Thời Edo
- Sự Phát Triển của Nghệ Thuật và Giáo Dục
- Khoa Học và Công Nghệ: Rangaku và Tác Động Từ Phương Tây
- Kinh Tế và Đời Sống Xã Hội
- Thách Thức và Suy Tàn của Mạc Phủ Tokugawa
- Kết Thúc Thời Kỳ Edo và Minh Trị Duy Tân
- Di Sản và Ảnh Hưởng Của Thời Kỳ Edo Đối Với Nhật Bản Hiện Đại
- Tại sao thời kỳ Edo được coi là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử của Nhật Bản?
- YOUTUBE: Lịch sử Nhật Bản - Phần 1 | Thời kì sơ khai tới thời kì Edo - EZ Sử
Lịch Sử Nhật Bản Thời Edo (1603-1868)
Thời kỳ Edo, còn được biết đến là thời kỳ Tokugawa, là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử Nhật Bản, kéo dài từ năm 1603 đến năm 1868. Đây là thời kỳ phát triển mạnh mẽ về văn hóa, kinh tế và xã hội, đặc trưng bởi sự ổn định lâu dài dưới sự cai trị của mạc phủ Tokugawa.
Thời kỳ này bắt đầu với việc Tokugawa Ieyasu trở thành shogun vào năm 1603 sau chiến thắng tại trận Sekigahara. Ông đã thiết lập một chính phủ mạnh mẽ tại Edo (nay là Tokyo), đặt nền móng cho gần 260 năm hòa bình và thịnh vượng.
- Hệ thống bakuhan: Một cấu trúc quản lý phức tạp kết hợp giữa mạc phủ trung ương và các lãnh chúa địa phương.
- Chính sách sakoku (phong ấn quốc gia): Hạn chế giao thương và giao lưu với thế giới bên ngoài, nhằm bảo vệ văn hóa và chính trị Nhật Bản.
- Phát triển văn hóa: Thời kỳ Edo chứng kiến sự bùng nổ của văn hóa dân gian và nghệ thuật truyền thống như Kabuki, Ukiyo-e.
Văn hóa thời Edo rất đa dạng và phong phú. Nghệ thuật Ukiyo-e, các vở kịch Kabuki, và văn học đều phát triển mạnh mẽ. Giáo dục được truyền bá rộng rãi thông qua hệ thống Terakoya, mở cửa cho cả thương nhân và nông dân.
Thời kỳ Edo kết thúc với sự phục hồi quyền lực hoàng gia trong quá trình Minh Trị Duy Tân năm 1868, dẫn đến sự sụp đổ của mạc phủ Tokugawa và bắt đầu của thời kỳ Meiji, mở ra một kỷ nguyên mới cho Nhật Bản.
Thời kỳ Edo cũng chứng kiến sự tiếp thu khoa học và công nghệ từ phương Tây thông qua rangaku (học Hà Lan), bao gồm các
lĩnh vực như dược học, địa lý và thiên văn học.
Mặc dù thời kỳ Edo được coi là thời gian thịnh vượng, nhưng cũng đối mặt với nhiều thách thức về kinh tế và xã hội, bao gồm sự phân hóa giàu nghèo, nạn đói, và bất ổn dân sự dẫn đến nhiều cuộc nổi dậy của nông dân.
Thời kỳ Edo để lại một di sản văn hóa phong phú cho Nhật Bản hiện đại, ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực từ nghệ thuật, ẩm thực đến xã hội và giáo dục. Nó là một minh chứng cho sự chuyển mình và phát triển bền vững của Nhật Bản qua các thế kỷ.
- Thời kỳ Edo trên Wikipedia tiếng Việt
- Lịch sử Nhật Bản thời Edo trên trang nhatbanchotoinhe.com
- Thông tin chi tiết về thời kỳ Edo tại skdesu.com
- Tổng quan về thời kỳ Edo trên trungtamnhatngu.edu.vn
Xem Thêm:
Giới Thiệu Chung
Thời kỳ Edo, còn gọi là thời kỳ Tokugawa, kéo dài từ năm 1603 đến 1868, là giai đoạn định hình nên bộ mặt hiện đại của Nhật Bản. Dưới sự lãnh đạo của Tokugawa Ieyasu, Nhật Bản chứng kiến sự ổn định chính trị và phát triển văn hóa phong phú, cùng với sự thịnh vượng kinh tế nhờ vào chính sách cấm cửa nước ngoài (sakoku) và thúc đẩy nội thương.
- Sự thống trị của Mạc phủ Tokugawa tạo nên một thời kỳ hòa bình kéo dài, góp phần phát triển nền văn hóa đặc sắc với nghệ thuật Kabuki, Ukiyo-e và văn học.
- Nhật Bản cũng dần dần tiếp thu khoa học và công nghệ từ phương Tây thông qua rangaku, hay học vấn của người Hà Lan, bao gồm các lĩnh vực như địa lý, dược học, và khoa học tự nhiên.
- Thời kỳ Edo còn nổi bật với sự phát triển của Tân Nho giáo, làm thay đổi trật tự chính trị xã hội và hệ thống giáo dục, qua đó tạo ra một xã hội có tổ chức và quản lý chặt chẽ.
Thời kỳ này kết thúc bằng sự phục hồi quyền lực của hoàng đế trong quá trình Minh Trị Duy Tân, mở ra cánh cửa Nhật Bản với thế giới và bắt đầu giai đoạn hiện đại hóa nhanh chóng của đất nước.
Quá Trình Hình Thành và Phát Triển Thời Kỳ Edo
Thời kỳ Edo hay Tokugawa, kéo dài từ 1603 đến 1868, là giai đoạn đặc biệt quan trọng trong lịch sử Nhật Bản, nổi bật với sự thống trị của Mạc phủ Tokugawa, được sáng lập bởi Tokugawa Ieyasu sau trận Sekigahara năm 1600. Sự kiện này không chỉ đánh dấu sự bắt đầu của một thời kỳ ổn định kéo dài hơn hai thế kỷ mà còn mở đầu cho thời kỳ cận đại ở Nhật Bản.
- Tokugawa Ieyasu, sau chiến thắng Sekigahara, được trao tước hiệu Shogun bởi Hoàng đế vào năm 1603, khởi đầu cho thời kỳ hòa bình và ổn định dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa.
- Hệ thống bakuhan, kết hợp giữa quyền lực trung ương của shogun và quyền lực địa phương của các daimyo, được thiết lập, tạo nền tảng cho một cấu trúc xã hội phức tạp và quan liêu.
- Chính sách Sakoku (phong ấn quốc gia) được áp dụng, hạn chế giao thương và giao lưu với thế giới bên ngoài, đặc biệt với phương Tây, qua đó bảo vệ văn hóa và chính trị Nhật Bản khỏi sự can thiệp từ bên ngoài.
- Sankin-kotai, một hệ thống buộc các daimyo phải thay phiên nhau cư trú tại Edo và để gia đình họ như con tin tại đó, nhằm giảm thiểu mối đe dọa chống lại Mạc phủ từ các lãnh chúa.
- Mạc phủ khuyến khích tiếp thu khoa học và công nghệ phương Tây thông qua rangaku (Lan học), dẫn đến sự phát triển trong nhiều lĩnh vực như y học, dược học, địa lý, và nghệ thuật, đồng thời tạo điều kiện cho sự phát triển của Tân Nho giáo và các học thuyết quản lý xã hội mới.
Thời kỳ Edo kết thúc với sự phục hồi quyền lực của hoàng đế trong quá trình Minh Trị Duy Tân, mở ra kỷ nguyên mới của Nhật Bản hướng tới hiện đại hóa và hội nhập quốc tế.
Vai Trò của Tokugawa Ieyasu và Mạc Phủ Tokugawa
Thời kỳ Edo, kéo dài từ năm 1603 đến 1868, được đánh dấu bởi sự lãnh đạo của Tokugawa Ieyasu, người đã thành lập Mạc phủ Tokugawa, một chính quyền mạnh mẽ tại Edo (hiện nay là Tokyo). Với chiến thắng trong trận Sekigahara năm 1600, Tokugawa Ieyasu không chỉ mở rộng quyền lực của mình mà còn nhận được tước hiệu shogun từ hoàng đế, từ đó chính thức thiết lập nền tảng cho thời kỳ Edo.
- Tokugawa Ieyasu áp dụng các chính sách quản lý nghiêm ngặt, trong đó có hệ thống Sankin-kotai, yêu cầu các daimyo phải thay phiên cư trú tại Edo và để gia đình họ như con tin, nhằm giảm thiểu mối đe dọa chống lại Mạc phủ.
- Mạc phủ Tokugawa cũng đã khuyến khích tiếp thu khoa học và công nghệ phương Tây qua học vấn của người Hà Lan (rangaku), bao gồm địa lý, dược học và khoa học tự nhiên, qua đó thúc đẩy sự phát triển của giáo dục và văn hóa Nhật Bản.
- Chính sách Sakoku, hạn chế giao thương với thế giới bên ngoài và cấm các hoạt động truyền giáo, được áp dụng để bảo vệ văn hóa và chính trị Nhật Bản khỏi sự can thiệp từ bên ngoài.
Mạc phủ Tokugawa không chỉ là biểu tượng của quyền lực và ổn định mà còn là nền tảng cho sự phát triển văn hóa và giáo dục, đặt nền móng cho Nhật Bản hiện đại.
Chính Sách Sakoku và Ảnh Hưởng Đến Nhật Bản
Chính sách Sakoku, được Mạc phủ Tokugawa thực hiện, là biện pháp phong tỏa quốc gia, cấm gần như mọi giao lưu với thế giới bên ngoài từ giữa thế kỷ 17 đến giữa thế kỷ 19. Chính sách này có ảnh hưởng sâu rộng đến Nhật Bản cả về kinh tế, xã hội lẫn văn hóa.
- Chính sách này hạn chế mọi hoạt động thương mại và kinh tế quốc tế, chỉ cho phép một số quốc gia như Hà Lan và Trung Quốc tiến hành giao thương tại Dejima, Nagasaki.
- Du lịch nước ngoài bị cấm, người Nhật Bản rời khỏi đất nước không được phép quay trở lại, nhằm hạn chế sự lan rộng của ảnh hưởng phương Tây và ngăn chặn Cơ đốc giáo.
- Mạc phủ Tokugawa thông qua chính sách Sakoku nhằm bảo vệ văn hóa và xã hội Nhật Bản khỏi ảnh hưởng và can thiệp từ bên ngoài, cũng như để duy trì quyền lực và ổn định chính trị.
Sakoku không chỉ giúp Mạc phủ Tokugawa kiểm soát chặt chẽ thông tin và văn hóa từ bên ngoài mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của Nhật Bản, tạo ra một thời kỳ đặc biệt trong lịch sử nước này.
Văn Hóa và Xã Hội Thời Edo
Thời kỳ Edo của Nhật Bản (1603–1868) không chỉ là thời kỳ hòa bình và thịnh vượng mà còn là kỷ nguyên phát triển mạnh mẽ về văn hóa và xã hội. Với sự lãnh đạo của Mạc phủ Tokugawa, Nhật Bản chứng kiến sự bùng nổ của nghệ thuật, giáo dục, và hệ thống xã hội được tổ chức chặt chẽ.
- Nghệ thuật và tri thức: Thời kỳ Edo đánh dấu sự phát triển của Lan học (rangaku), qua đó Nhật Bản tiếp thu khoa học và công nghệ từ phương Tây. Nho giáo, đặc biệt là Tân Nho giáo, cũng phát triển mạnh, góp phần làm thay đổi quan điểm về con người và xã hội.
- Xã hội: Cấu trúc xã hội phong kiến được duy trì với hệ thống Shinoukoushou, phân chia rõ ràng giữa samurai, nông dân, thương nhân và nghệ nhân. Hệ thống Sankin-kotai, yêu cầu các lãnh chúa (daimyo) thay phiên nhau cư trú tại Edo, là biểu tượng của sự kiểm soát chặt chẽ từ Mạc phủ Tokugawa đối với các lãnh chúa.
- Đời sống văn hóa: Văn hóa thời Edo phong phú với sự phát triển của Ukiyo-e, Kabuki, và văn học, phản ánh đời sống đa dạng của các tầng lớp xã hội.
Thời kỳ Edo cũng chứng kiến sự hạn chế trong giao lưu với thế giới bên ngoài thông qua chính sách Sakoku, nhưng điều này không ngăn cản sự phát triển văn hóa đặc sắc của Nhật Bản trong kỷ nguyên này.
Sự Phát Triển của Nghệ Thuật và Giáo Dục
Thời kỳ Edo (1603-1868) chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ về nghệ thuật và giáo dục, phản ánh sự thịnh vượng và ổn định dưới thời Mạc phủ Tokugawa.
- Nghệ thuật: Sự nở rộ của Ukiyo-e, một loại hình nghệ thuật in khắc trên gỗ, cùng với sự phát triển của các loại hình nghệ thuật khác như Kabuki và Nhà hát Noh, cho thấy một nền văn hóa phong phú và đa dạng.
- Giáo dục: Lan học (rangaku), hay học vấn của người Hà Lan, là sự tiếp thu tri thức từ phương Tây qua sách vở và thương nhân ở Dejima, Nagasaki. Lĩnh vực học tập bao gồm địa lý, dược học, khoa học tự nhiên, và nhiều hơn nữa.
- Tân Nho giáo và sự phát triển tri thức: Tân Nho giáo đã giúp thúc đẩy một cái nhìn thế tục về con người và xã hội, từ đó ảnh hưởng đến sự phát triển của các hệ thống triết học và tư tưởng trong xã hội.
Nhờ sự thịnh vượng và ổn định chính trị, thời kỳ Edo đã tạo điều kiện cho sự phát triển không chỉ của nghệ thuật mỹ thuật mà còn cả trong lĩnh vực giáo dục và khoa học, làm phong phú thêm di sản văn hóa của Nhật Bản.
Khoa Học và Công Nghệ: Rangaku và Tác Động Từ Phương Tây
Thời kỳ Edo của Nhật Bản (1603-1868) đánh dấu sự mở cửa với tri thức phương Tây qua Rangaku, hay "học vấn của người Hà Lan", một quá trình tiếp thu sâu rộng các lĩnh vực khoa học và công nghệ từ phương Tây.
- Rangaku giới thiệu tới Nhật Bản các kiến thức mới về địa lý, dược học, khoa học tự nhiên, thiên văn học, và nhiều lĩnh vực khác, qua các sách vở và thương nhân Hà Lan tại Dejima, Nagasaki.
- Quá trình này cũng thúc đẩy sự phát triển của Tân Nho giáo, với việc nghiên cứu và áp dụng rộng rãi các tư tưởng và triết lý, làm thay đổi cấu trúc xã hội và chính trị Nhật Bản từ quy tắc phong kiến sang một hệ thống tư duy đẳng cấp và quy tắc xã hội mới.
- Một trong những thành tựu đáng chú ý là sự xuất bản của "Kaitai Shinsho", chuyên luận đầu tiên của Nhật Bản về giải phẫu học phương Tây, phản ánh sự tiếp nhận và phát triển tri thức y khoa hiện đại.
Sự tiếp thu tri thức từ phương Tây thông qua Rangaku không chỉ mang lại cho Nhật Bản những kiến thức khoa học và công nghệ mới mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến nền văn hóa và xã hội Nhật Bản, tạo tiền đề cho sự hiện đại hóa trong thời kỳ Meiji sau này.
Kinh Tế và Đời Sống Xã Hội
Thời kỳ Edo (1603-1868) chứng kiến sự phát triển đáng kể trong kinh tế và đời sống xã hội tại Nhật Bản, với sự thống trị của Mạc phủ Tokugawa tạo nên một nền tảng vững chắc cho sự ổn định và thịnh vượng.
- Hệ thống Koku: Koku là đơn vị đo lường thể tích dùng để ước lượng sản lượng gạo, quan trọng trong việc đánh giá sức mạnh kinh tế của các lãnh chúa (daimyo) và mạc phủ. Mỗi koku tương đương với lượng gạo đủ để nuôi sống một người trong một năm, phản ánh sự phụ thuộc vào nông nghiệp.
- Chính sách Sankin-kotai: Là biện pháp kiểm soát và giảm thiểu quyền lực của các daimyo thông qua việc buộc họ phải thay phiên cư trú giữa Edo và lãnh thổ của mình. Hệ thống này đồng thời thúc đẩy sự phát triển kinh tế của Edo bởi các daimyo phải tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên để duy trì cung điện tại Edo và hành trình đi lại.
- Rangaku và ảnh hưởng từ phương Tây: Sự tiếp xúc với tri thức và công nghệ phương Tây qua rangaku (học vấn của người Hà Lan) đã thúc đẩy sự phát triển của khoa học, công nghệ và giáo dục tại Nhật Bản. Sự hưng thịnh của Tân Nho giáo cũng góp phần làm thay đổi cấu trúc xã hội và chính trị, từ đó định hình nên những lớp mới trong xã hội.
Nhìn chung, thời kỳ Edo là giai đoạn phát triển mạnh mẽ về kinh tế và xã hội, với sự ổn định chính trị dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa, sự phát triển của nông nghiệp và thương mại, cũng như sự tiếp nhận tri thức từ phương Tây qua rangaku.
Thách Thức và Suy Tàn của Mạc Phủ Tokugawa
Thời kỳ Edo, dưới sự lãnh đạo của Mạc phủ Tokugawa, đã đạt được sự ổn định lâu dài và phát triển văn hóa đặc sắc. Tuy nhiên, giai đoạn này cũng gặp phải nhiều thách thức lớn dẫn đến sự suy tàn cuối cùng của Mạc phủ.
- Các chính sách như Sankin-kotai đã gây áp lực lớn lên kinh tế các lãnh chúa (daimyo), khiến họ phải chia sẻ thời gian giữa Edo và lãnh thổ của mình, gây ra sự mất mát lớn về tài chính và ảnh hưởng đến sự ổn định kinh tế.
- Sự tiếp xúc với phương Tây qua Rangaku (học vấn của người Hà Lan) và các chính sách mở cửa buộc phải thực hiện sau sự xuất hiện của tàu đen của Perry đã làm dấy lên những yêu sách về cải cách và hiện đại hóa, gây áp lực lên cấu trúc truyền thống của Mạc phủ.
- Mạc phủ cũng phải đối mặt với sự bất mãn trong nội bộ và từ dân chúng, bao gồm cả sự khởi nghĩa của nông dân và các lãnh chúa không hài lòng, điều này đã làm suy yếu sự ổn định và uy tín của Mạc phủ Tokugawa.
Sự kết thúc của thời kỳ Edo đánh dấu bởi sự phục hồi của quyền lực hoàng gia trong quá trình Minh Trị Duy Tân, chấm dứt sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và mở ra kỷ nguyên Meiji, một thời kỳ hiện đại hóa và mở cửa Nhật Bản với thế giới.
Kết Thúc Thời Kỳ Edo và Minh Trị Duy Tân
Thời kỳ Edo, kéo dài từ năm 1603 đến 1868, là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử Nhật Bản, đánh dấu bởi sự thống trị của Mạc phủ Tokugawa. Thời kỳ này chấm dứt với sự phục hồi của Đế quyền trong cuộc Minh Trị Duy Tân, dẫn dắt bởi Tokugawa Yoshinobu, Tướng quân cuối cùng, người đã thoái vị và giao quyền lực lại cho Hoàng gia.
- Thời kỳ Edo được nhớ đến như một thời kỳ ổn định và phát triển kinh tế, văn hóa, nghệ thuật và giáo dục, nhờ vào chính sách "rangaku" (học vấn của người Hà Lan), cho phép Nhật Bản tiếp cận với tri thức và công nghệ phương Tây mà không mất đi bản sắc văn hóa truyền thống.
- Minh Trị Duy Tân bắt đầu vào cuối thời kỳ Edo, là một quá trình cải cách mạnh mẽ hướng tới việc hiện đại hóa và tạo điều kiện cho Nhật Bản hội nhập vào cộng đồng quốc tế, đồng thời giữ vững quyền lực và độc lập quốc gia trước sức ép từ phương Tây.
- Cuộc Minh Trị Duy Tân đã dẫn đến việc thiết lập một chính thể quân chủ lập hiến mới, đánh dấu sự kết thúc của thời kỳ phong kiến và bắt đầu của thời kỳ cận đại ở Nhật Bản, với sự tập trung quyền lực vào tay hoàng gia và việc thiết lập một quốc hội.
Quá trình này không chỉ là sự chuyển mình về chính trị, mà còn là bước đệm quan trọng trong việc Nhật Bản trở thành một cường quốc công nghiệp và quân sự ở châu Á vào thế kỷ 20.
Di Sản và Ảnh Hưởng Của Thời Kỳ Edo Đối Với Nhật Bản Hiện Đại
Thời kỳ Edo của Nhật Bản (1603-1868) không chỉ là một giai đoạn lịch sử đặc biệt với sự ổn định và thịnh vượng, mà còn để lại di sản và ảnh hưởng sâu rộng tới Nhật Bản hiện đại. Sự phát triển văn hóa, nghệ thuật, khoa học, và công nghệ trong thời kỳ này đã định hình nên bản sắc và hệ giá trị của Nhật Bản ngày nay.
- Tri thức phương Tây qua Rangaku: Việc tiếp thu tri thức phương Tây thông qua Rangaku đã thúc đẩy sự phát triển khoa học và công nghệ tại Nhật Bản, từ địa lý, dược học đến thiên văn học và nghệ thuật.
- Tân Nho giáo và sự phát triển tri thức: Sự hưng thịnh của Tân Nho giáo trong thời kỳ Edo đã thúc đẩy quan điểm thế tục về con người và xã hội, làm thay đổi trật tự chính trị xã hội Nhật Bản từ quy tắc phong kiến đến đẳng cấp và các quy tắc xã hội mới.
- Nghệ thuật và Văn hóa: Thời kỳ Edo cũng là thời kỳ hoàng kim của nghệ thuật Ukiyo-e, nhà hát Kabuki và Noh, điều này không chỉ phản ánh đời sống đa dạng của các tầng lớp xã hội mà còn ảnh hưởng sâu rộng đến nghệ thuật và văn hóa Nhật Bản hiện đại.
Những di sản và ảnh hưởng này không chỉ giới hạn trong phạm vi nội địa Nhật Bản mà còn lan tỏa ra toàn thế giới, làm phong phú thêm di sản văn hóa toàn cầu.
Thời kỳ Edo không chỉ là nền móng cho sự hiện đại hóa của Nhật Bản mà còn là dấu ấn văn hóa sâu đậm, khơi nguồn cảm hứng bất tận cho thế hệ hôm nay và mai sau.
Tại sao thời kỳ Edo được coi là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử của Nhật Bản?
Thời kỳ Edo được coi là một giai đoạn quan trọng trong lịch sử của Nhật Bản với những lý do sau:
- Mạc phủ Tokugawa đã thiết lập một chính sách phân quyền mạnh mẽ, tạo điều kiện cho sự ổn định và hòa bình trong nước.
- Thời kỳ Edo chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của văn hóa, nghệ thuật, và giáo dục trong xã hội Nhật Bản.
- Thương mại và kinh tế phát triển, mở ra cơ hội giao thương với các nước ngoại và tạo nền tảng cho việc hình thành một xã hội thịnh vượng.
- Thời kỳ này cũng là thời kỳ yên bình và phát triển của nghệ thuật ukiyo-e (thể hiện cuộc sống hàng ngày ở thành phố), kiến trúc đền Shinto và đền Phật, và văn học truyền kỳ như tiểu thuyết kabuki.
- Đây cũng là thời kỳ giữa thế kỷ 17 và thế kỷ 19, nhật ký nhà nho của Matsuo Basho và Saikaku Ihara xuất hiện, tạo nền tảng cho văn học hiện đại của Nhật Bản.
Lịch sử Nhật Bản - Phần 1 | Thời kì sơ khai tới thời kì Edo - EZ Sử
Thời kì Edo là giai đoạn lịch sử rực rỡ và độc đáo của Nhật Bản. Mạc Phủ Tokugawa góp phần định hình nền văn hóa độc đáo của đất nước mặt trời mọc.
Xem Thêm:
Mạc Phủ Tokugawa - Thế Lực Mở Ra Thời Kỳ Edo Huy Hoàng Của Nhật Bản
Mạc Phủ Tokugawa - Thế Lực Mở Ra Thời Kỳ Edo Huy Hoàng Của Nhật Bản Sau trận Sekigahara oanh liệt năm 1600, chính ...