Bộ Sưu Tập Ảnh Đức Địa Tạng Bồ Tát – Cuộc Hành Trình Cứu Độ Vô Cùng

Địa Tạng Bồ Tát, một trong bốn vị Đại Bồ Tát (cùng với Quán Thế Âm, Văn Thù Sư Lợi và Phổ Hiền), được ngưỡng mộ là vị Bồ Tát chuyên độ cứu những linh hồn bị sa vào địa ngục. Cửu Hoa Sơn là nơi Bồ Tát trú ngụ. Truyền thuyết kể rằng, Địa Tạng đã thực sự hiện thân dưới dạng một hoàng tử xứ Triều Tiên vào thời đại Đường. Dù đã qua đời, linh hồn vị hoàng tử này không tan rã, và người ta đã xây dựng một ngôi tháp để thờ phụng vị Bồ Tát này, ngôi tháp đó hiện còn tồn tại.

Trước một kiếp sống vô lượng trước đây, Địa Tạng là một vị Bà-la-môn, đã thề nguyện trước một vị Phật là sẽ quyết tâm tu luyện đạt đến Phật quả, nhưng chỉ khi cứu độ tất cả chúng sinh thoát khỏi vòng Luân hồi, Ngài mới từ bỏ được khước từ Phật quả đó. Trong một kiếp trước, Bồ Tát là một cô bé có một người mẹ thường hay sát sinh để kiếm sống. Sau khi mẹ qua đời, cô bé này ngồi thiền mãi cho đến khi nghe một giọng nói khuyên cô nên niệm danh đức Phật. Sau đó, cô đã nhập định vào địa ngục. Tại địa ngục, cô bé được biết rằng, nhờ thiền định và niệm danh Phật, cô đã cứu mẹ thoát khỏi địa ngục.

Địa Tạng Bồ Tát có thể biến hóa thành nhiều dạng để cứu độ chúng sinh trong lục độ. Trong buổi lễ long trọng, thường là ngày thứ 100 sau khi chết, người thân thường thắp hương và cầu xin Bồ Tát hướng dẫn người chết đến cõi Cực Lạc của Phật A Di Đà. Sau đó, một trong những người thân sẽ niệm một câu thần chú để gọi người chết trở về nghe chính pháp. Lễ này kết thúc bằng việc niệm danh Phật A Di Đà và Bồ Tát Địa Tạng một lần nữa.

Trong kinh Địa Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện, đức Phật nói về bốn tiền kiếp của Bồ Tát. Trong kiếp trước vô lượng kiếp, Địa Tạng là một vị Trưởng giả, đã được nhận phước duyên, đảnh lễ và được sự chỉ dạy của đức Phật Sư Tử Phấn Tấn Cụ Túc Vạn Hạnh Như Lai. Vị Trưởng giả này đã phát đại nguyện: “Chúng sinh độ tận, phương chứng bồ đề. Địa ngục vị không thệ bất thành Phật.” Từ nay đến tận đời tương lai, tôi sẽ giảng bày nhiều phương tiện để giải thoát tất cả chúng sinh khỏi vòng luân hồi, và rồi sau cùng, tự thân tôi mới chứng thành Phật quả.

Trong một kiếp trước, trước thời Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai, Địa Tạng là một người phụ nữ con chí hiếu, có nguồn phước đặc biệt từ gia đình Bà-la-môn. Nhưng mẹ của cô không tin vào nhân quả tội phước, và đã tạo ra rất nhiều ác nghiệp. Sau khi qua đời, mẹ của cô đã bị đọa vào địa ngục. Cô bé này rất thương nhớ mẹ, và đã làm rất nhiều điều tốt, hiến công đức để cầu cứu cho mẹ, và xin đức Phật giúp đỡ. Nhờ những công đức chung tình ấy, đức Phật Giác Hoa Định Tự Tại đã cho cô biết rằng, mẹ của cô đã được thoát khỏi địa ngục và được tái sinh vào cõi trời. Rất vui mừng trước tin tức này, cô bé đã trước đức Phật Giác Hoa phát nguyện: “Từ nay trở đi, trong trăm ngàn kiếp sau, ở những thế giới mà những linh hồn đang chịu khổ tại địa ngục và ba đường ác đạo, tôi nguyện cứu giúp hết tất cả linh hồn đó, để tất cả đều thoát khỏi nơi khổ đau. Sau khi tất cả đã đạt thành Phật, tôi mới giải thoát hoàn toàn.”

Trong lịch sử Phật giáo Hàn Quốc, có một câu chuyện kể rằng Địa Tạng Bồ Tát, có tên thật là Kim Kiều Giác, đã sinh vào thế kỷ 7, năm 696. Ngài là một Hoàng tử, sống trong cung vàng điện ngọc, nhưng tính cách của Ngài không bị ảnh hưởng bởi nếp sống giàu sang và xa hoa, mà chỉ chăm chỉ học hỏi và đọc sách Thánh hiền. Đức tướng trang nghiêm và lòng từ bi của Ngài là không ai sánh bằng. Vào đời Đường Cao Tông, Ngài đã tham khảo tất cả Tam giáo và các triết gia khác, và rồi tỏ lòng cảm phục: “So với Lục kinh của Nho gia, Đạo thuật của Tiên gia, lý Đệ nhất Nghĩa đế của nhà Phật là thù thắng hơn hết, rất hợp với ý nguyện của tôi.” Ngài đã quyết định xuất gia khi 24 tuổi. Sau khi xuất gia, Ngài thích đến những nơi vắng vẻ để tu tập và thực hành thiền định. Một ngày, khi Ngài đang tĩnh tọa, bị một con rắn độc cắn vào đùi, nhưng Ngài vẫn bình tĩnh và không hề chuyển động. Chốc lát sau, một người phụ nữ xinh đẹp bay xuống từ trên vách núi, cúi lạy Ngài và đưa thuốc. Người phụ nữ nói: “Con rắn trong nhà là do tội mắt, xúc phạm tôn nhan. Tôi xin tạo ra một dòng suối mới để đền đáp cho lỗi lầm của chú bé.” Sau khi nói xong, người phụ nữ biến mất. Không lâu sau đó, từ trong vách núi phát ra một dòng suối đầy sức sống. Từ đó, Ngài không cần ra xa lấy nước nữa. (Đây chính là dòng suối Long Nữ Tuyền nổi tiếng ở núi Cửu Hoa). Tương truyền rằng dưới chân núi có một người Trưởng giả có tên Mẫn Công, còn được gọi là Văn Các lão nhân, là người thích cúng dường chư tăng. Ông thường tổ chức các buổi cúng dường cho hàng trăm vị tăng. Nhưng mỗi lần, thiếu một vị tăng. Vì vậy, mỗi khi tổ chức cúng dường, ông phải lên núi mời Địa Tạng. Nếu không, công đức cúng dường không được viên thành. Không lâu sau, vì muốn mở rộng đạo trường để giúp đỡ chúng sinh, Địa Tạng đã đến xin Mẫn Công (Văn Các lão nhân) một miếng đất để xây dựng tự. Mẫn Công nói: “Ngài muốn bao nhiêu mảnh đất, tôi sẽ cúng nguyện bấy nhiêu.” Nghe vậy, Địa Tạng tung tấm Cà sa lên trời. Tấm Cà sa này phủ toàn bộ núi Cửu Hoa. Mẫn Công rất vui mừng, và đã tổ chức buổi cúng dường trên toàn núi Cửu Hoa. Mẫn Công có một người con trai, ngưỡng mộ đức hạnh của Địa Tạng, và đã xuất gia với tôn hiệu Đạo Minh. Sau đó, Mẫn Công đã lập một lễ bái để tôn vinh Đạo Minh làm thầy. Sự việc này đã trở thành một câu chuyện nổi tiếng trong giới Thiền môn. Hiện nay, trong các chùa ở Hàn Quốc thờ tượng Địa Tạng, hầu hết đều có tượng của cha và con Văn Các lão nhân, Mẫn Công (một nhà sư trẻ và một ông lão) đứng ở hai bên. Với lý do đó, Địa Tạng vẫn tiếp tục là vị Bồ Tát, cứu giúp và giải thoát chúng sinh khỏi tội khổ.

Hưởng về ngày kỷ niệm Đức Bổn Tôn Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát (30-7 Nhâm Thìn), chúng ta có thể theo gương Địa Tạng Bồ Tát và thể hiện lòng hiếu thảo với ông bà cha mẹ. Chúng ta có thể tự hỏi: Chúng sinh độ hết rồi, chúng ta mới chứng bồ đề, địa ngục chưa trống, chúng ta thề không thành Phật.

FEATURED TOPIC