Nhà văn không có phép thần thông, nhưng thế giới trong con mắt nhà văn phải có hình sắc riêng

qua-bai-tho-voi-vang-cua-xuan-dieu

Nhưng thế giới trong con mắt nhà văn phải có một hình sắc riêng – Đó là nhận định của nhà phê bình Hoài Thanh về bài thơ “Vội vàng” của Xuân Diệu. Bài viết này sẽ giải thích và chứng minh ý kiến này của ông.

Mở bài

Trước hết, chúng ta sẽ giới thiệu bài thơ “Vội vàng” và phong cách thơ của Xuân Diệu. Bài thơ này được đánh giá là một trong những tác phẩm tiêu biểu của phong trào Thơ mới. Xuân Diệu đã để lại một dấu ấn không thể trộn lẫn trong thế giới văn học Việt Nam.

Thân bài

1. Giải thích nhận định

Ý kiến của Hoài Thanh khẳng định hai vấn đề cốt lõi. Thứ nhất, nhà văn không có phép thần thông để vượt ra ngoài thế giới này. Tất cả chất liệu nghệ thuật của một nhà văn không phải từ một thế giới xa lạ, mà chính là những gì tồn tại trong thế giới quen thuộc của chúng ta. Nhà văn chỉ là người thu nhặt và tái tạo chất liệu đời sống thông qua bàn tay sáng tạo của mình.

Thứ hai, thế giới trong con mắt của nhà văn phải có hình sắc riêng. Đó là một trong những vấn đề cốt lõi của nghệ thuật. Từ chất liệu quen thuộc của cuộc sống, nhà văn tạo lập một thế giới vừa quen vừa lạ, vừa thân thuộc vừa độc đáo. “Con mắt nhà văn” trong quan niệm của Hoài Thanh cần được hiểu rộng rãi là cách nhìn, cách cảm nhận và cách nghĩ. Bức tranh cuộc sống đi qua sự khúc xạ của con mắt nhà văn có một hình sắc riêng, là dấu ấn của cá tính sáng tạo.

2. Khẳng định vấn đề

Lời nhận định của Hoài Thanh đã đề cập đến vấn đề cốt yếu của sáng tạo nghệ thuật: nhà văn là người tái tạo, sáng tạo một bức tranh cuộc sống độc đáo mới mẻ trên nền chất liệu quen thuộc của thế giới này.

3. Chứng minh “Hình sắc riêng” của thế giới qua cái nhìn của Xuân Diệu

Trước Cách Mạng, Xuân Diệu là gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ mới. Ông có một cách nhìn, cách cảm nhận thế giới riêng biệt, từ đó dựng lại một bức tranh cuộc sống độc đáo trong những trang thơ của mình. Những chất liệu đời sống quen thuộc như chim chóc, yến anh, cành lá, rặng liễu, hoa cỏ… qua con mắt của Xuân Diệu, chúng mang một hình sắc riêng.

Thế giới này qua con mắt Xuân Diệu mang vẻ đẹp xuân sắc và tình tứ. Đó là một khu vườn xuân đầy hương sắc, thanh âm và mật ngọt. Đó là một “bài thơ dịu” hòa điệu giao duyên giữa thiên nhiên và con người.

Thế giới này qua con mắt Xuân Diệu dường như đang phôi pha trong dòng chảy của thời gian. Đó là tiếng than thầm tiễn biệt vang vọng giữa sông núi, là nỗi hờn phải bay đi của chim chóc. Đó là bức tranh thu trong hành trình từ lúc thu tới đến khi thu xâm chiếm cả đất trời và lòng người.

Dù xuân sắc và tình tứ hay phôi pha và u buồn, thì cũng đều là vẻ đẹp riêng biệt của bức tranh cuộc sống qua cảm nhận của Xuân Diệu. Nhà thơ đã nhìn nhận cuộc sống bằng cặp mắt xanh non biếc rờn, bằng cặp mắt đa tình và bằng cả nỗi ám ảnh thời gian của một con người luôn yêu từng giây từng phút của sự sống. Qua đó chúng ta nhận ra một cái Tôi Xuân Diệu: lãng mạn, tinh tế, vừa khát khao giao cảm với đời, vừa cô độc, bâng khuâng trước dòng chảy của thời gian…

Kết bài

Như vậy, ý kiến của Hoài Thanh về sự sáng tạo của nhà văn và ý nghĩa của cái “Hình sắc riêng” trong thế giới qua cái nhìn của Xuân Diệu đã được khẳng định và chứng minh. Nhà văn không có phép thần thông để vượt ra ngoài thế giới này, nhưng thế giới trong con mắt nhà văn phải có hình sắc riêng. Đó là sự sáng tạo và cái độc đáo của cuộc sống, được tái hiện qua lăng kính của những nhà văn tài ba như Xuân Diệu.

Đọc thơ là gặp gỡ một tâm hồn, và thơ của Xuân Diệu đã gợi cho chúng ta những cảm xúc mãnh liệt, những rung động sâu sắc. Qua những bài thơ đầy sức sống của ông, chúng ta được trải nghiệm một cái Tôi đầy tham lam, đầy khao khát sống và tận hưởng cuộc sống một cách vội vàng.

FEATURED TOPIC