Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn – Trần Đăng Khoa

Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn

Ba mươi năm đối với một đời người không dài nhưng với sự tồn tại của một bài thơ là cả một vấn đề. Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn (1982) của Trần Đăng Khoa được biết đến trong khoảng thời gian như thế, nhưng đến hôm nay thi phẩm vẫn còn nguyên nét mới mẻ, hiện đại.

Ngồi trên đảo Sinh Tồn

Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn, bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy. Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy, nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi. Ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời…

Ôi ước gì được thấy mưa rơi, mặt chúng tôi ngửa lên như đất. Những màu mây sẽ thôi không héo quắt, đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên. Đảo xa khơi sẽ hóa đất liền. Chúng tôi không cạo đầu, để tóc lên như cỏ. Rồi kháo nhau. Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt. Ôi ước gì được thấy mưa rơi, cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển. Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời… Ôi ước gì được thấy mưa rơi, chúng tôi sẽ trụi trần, nhảy choi choi trên mặt cát. Giãy giụa tơi bời trên mặt cát, như con cá rô rạch nước đón mưa rào. Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào. Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo. Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho táo bạo. Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng. Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng, chập chờn bay phía xa khơi…

Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi. Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết. Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho mãnh liệt. Mưa lèm nhèm, chúng tôi chẳng thích đâu. Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu, hay mưa bụi… mưa li ti… cũng được. Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước. Một giọt nhỏ thôi, cát cũng dịu đi nhiều. Ôi hòn đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu. Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn trên mặt đảo. Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương đầy gió bão. Chúng tôi như hòn đá ngàn năm, trong đập nhịp tim người. Như đá vững bền, như đá tốt tươi…

Mưa vẫn dăng màn lộng lẫy phía xa khơi. Mưa yểu điệu như một nàng công chúa. Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa, thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời. Để bao giờ cánh lính chúng tôi, cũng có một niềm vui đón đợi…

Đảo Sinh Tồn, quần đảo Trường Sa, mùa khô 1981.

Source: Trần Đăng Khoa, Bên cửa sổ máy bay, Nxb Tác phẩm mới, 1985

Người lính Trường Sa qua bài thơ “ĐỢI MƯA TRÊN ĐẢO SINH TỒN” của Trần Đăng Khoa – Nguyễn Thị Thu Thủy

Trần Đăng Khoa, một nhà văn và người lính biển, đã cống hiến sự hi sinh cao cả dưới sóng gió biển cả. Những dòng thơ của anh đã tái hiện một cách sống động tình hình khắc nghiệt mà người lính đảo Trường Sa phải đối mặt hàng ngày.

Đảo Sinh Tồn, một quần đảo quan trọng trong quần đảo Trường Sa, là nơi các người lính hải quân trực tiếp đối mặt với nạn thiếu nước ngọt. Mỗi cơn mưa là niềm mong chờ, khát khao của họ, để đảo Sinh Tồn trở nên xanh tươi và mọi khó khăn trở nên nhẹ nhõm hơn.

Người lính đảo Trường Sa luôn có ý chí và bản lĩnh cao cả, không ngại đối mặt với khó khăn và hi sinh. Mặc dù không có mưa, họ vẫn kiên trì sinh tồn trên mặt đảo, giữ vững nhiệm vụ bảo vệ biển đảo quê hương. Như những hòn đá bền vững, họ luôn bước đi vững chắc, đầy cảm hứng.

Bài thơ “Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn” là một tác phẩm mang đậm tinh thần của người lính biển. Nó thể hiện sự kiên cường, sự hi vọng và sự hy sinh của các anh khi sống giữa biển cả. Chúng ta không thể quên những đóng góp quan trọng của những người lính đảo, người lính biển trong việc bảo vệ đất nước và biển đảo. Trường Sa mãi mãi là niềm tự hào và tình yêu của chúng ta.

FEATURED TOPIC